Những nguy hiểm phía sau tay lái xe máy
Phương tiện giao thông hai bánh đang ngày càng trở nên phổ biến tại việt nam. Việc sở hữu cho mình một “con xe” không còn là khó. Với những mặc tích cực hiện thời của nó bậy giờ và cũng đi kèm với nó là những rủi ro tiềm tang đi kềm. Sau đây là một bài viết của một bạn chia sẻ trên VnExpress. Trường dạy lái xe hcm chúng tôi sưu tầm và thấy mang tính giáo dục lớn nên được xin được gởi tới các bạn xem báo câu chuyện như sau.
Gia đình con có 4 người với 2 chiếc xe máy cà tàng là phương tiện đi lại hàng ngày. Bố mẹ đưa đón đi học, về quê, ngày nắng cũng như ngày mưa, nguy hiểm rình rập.Cơn mưa cuối ngày vội vã đổ xuống đường phố hòa lẫn trong tiếng chuông nhà thờ. Đoàn người tham gia giao thông trong đó có gia đình của con bỗng chốc hỗn loạn, có người dừng xe máy giữa đường mặc áo mưa, có người tăng ga mong thoát qua cơn mưa hay tìm chỗ nào đó tránh mưa, vì thế tí nữa là có vụ va quệt xe máy
Bố con sau mấy giây loạng choạng cũng cố gắng lái xe máy cà tàng. Tìm được một mái hiên nhà kế bên đường, phía trên có một ban công nhỏ có mấy chùm hoa ti gôn. Lúc này mẹ lo lắng kiểm tra xem hai chị em con có ướt lạnh không. Còn bố đứng ra xe định bật diêm hút thuốc, nhưng bất chợt bị mẹ lừ ánh mắt một cái. Bố vội vàng cất thuốc đi và nhìn ra xa theo dòng người dưới mưa. Còn hai đứa thích thú đưa tay ra hứng từng giọt, mặc cho ánh đèn đường đã bật và những chiếc xe hơi chậm rãi lối đuôi nhau.
Ngôi nhà bé nhỏ của chúng con với thật nhiều hạnh phúc và nhiều kỉ niệm, có hai xe máy của bố mẹ hay trở chúng con từ ngày còn bé tí, có xe đạp của con, có xe ủi, xe múc, xe xúc cát, xe ben, xe cần cẩu, xe tải, xe ô tô b2… Giống như ở gần công trường nơi bố làm việc, có lần con được tham quan. Tất cả những thứ đồ chơi đó là của em Tũn, em trai con.
Thứ 2
đầu tuần, mọi người hối hả hơn, mẹ làm mì trứng cho cả nhà, món này con chẳng thích nhưng cũng phải ăn để bố đưa đi học. Chiếc xe máy chở hai bố con vội vã hòa vào dòng người, tới ngã tư thứ nhất không có chú cảnh sát nào đứng chốt, còn 3 giây nữa chuyển đèn đỏ. “Bố ơi đèn đỏ”, con hét lên, bố nói không sao! Đi qua nhiều con đường cũng gần tới cổng trường, bất ngờ một chú cảnh sát tuýt còi ra hiệu cho hai bố con vào lề. Bố bị nhắc nhở là không đội mũ bảo hiểm cho con, mà cái này nhà trường nhắc nhiều.
Tới cổng trường, con chỉ cho bố tấm áp phích tuyên truyền “Đội mũ bảo hiểm cho con – Trọn tình cha mẹ”“. Bố con cười xòa và nói xin lỗi con gái yêu và lần sau sẽ không quên nữa.
Thứ 3
buổi chiều mẹ được về sớm nên đón cả con và em Tũn về, còn bố gọi điện thoại tối nay đổ bê tông ở công trình nên về muộn. Mẹ mặc chiếc váy công sở màu ghi đi chiếc xe máy tay ga chở ba mẹ con qua các con phố quen thuộc, có lúc mẹ sang đường không bật đèn xi-nhan, đi gần với người lái xe ô tô, con rất sợ. Bất chợt mẹ dừng ngay ven đường có cái chợ tạm để mua thức ăn và rau quả cho bữa tối. Con đứng coi xe và coi em, xe buýt, taxi ào ào chạy qua, mùi hôi ngai ngái của thức ăn sống, và nước cống làm con muốn ói và rất sợ. Em Tũn thì cứ gọi mẹ mẹ…
Thứ 4
một ngày đẹp trời, cả gia đình được mẹ nấu cho bữa sáng thật tuyệt vời, bánh mì bò kho, món mà cả nhà đều thích, em Tũn chưa ăn hết mà cứ đòi múc thêm, bố thì vẫn thế, vội vàng, vội vàng trong cả bữa ăn.
Chiếc xe máy cà tàng chở hai bố con qua các con đường thân quen có lá me bay, có những chùm bằng lăng tím nở sớm. Đến ngã tư đèn đỏ, bố tôi cố lách sang trái tiến lên một cách điệu nghệ như thể là nghề của bố vậy. Bố đứng chờ đèn lấn sáng trái nhiều làm cho chiếc xe buýt quẹo phải vào mãi mới vào được, trong khi bố miễn cưỡng lùi xe lại. Cả dòng xe phía sau ùn ùn theo sao, ngã tư dường như nóng bức hơn, mặc dù mới buổi sáng sớm.
Không biết người lớn ghanh nhau từng giây, từng chỗ đứng để làm gì nhỉ? Không nhẽ thêm được tô mì trứng hay kiếm thêm tiền mua quần áo cho chúng con? Làm người lớn khổ vậy sao, hay ở thành phố chật chội quá làm cho họ như thế?
Thứ 5
bố phải đi làm sớm, mẹ đưa hai chị em tới trường. Buổi chiều bố đến đón, trên đường về thấy mọi người dừng xe túm tụm và nhìn theo cột khói lớn bốc lên từ một nhà máy gần đó. Bố cũng dừng xe nhìn theo và hỏi han. Con thấy có nhiều người trở theo em bé đi học cũng dừng lại bàn tán rôm rả về đám cháy, có người mang điện thoại ra quay video với thái độ rất thích thú…duy chỉ có xe cứu hỏa và mấy chú cảnh sát hối hả vội vàng lao vào đám cháy. Lúc này trời đổ mưa, bố lại vội vã đưa chúng tôi về nhanh.
Thứ 6
ngày mà con thích nhất vì có tiết học ngoại khóa hướng dẫn tham gia giao thông, nào là: Đi đúng làn đường quy định, đội mũ bảo hiểm, chỉ sang đường khi có vạch kẻ cho người đi bộ và xem video về an toàn giao thông. Tan giờ học, con và các bạn được mấy bác bảo vệ và các anh thanh niên tình nguyện dẫn qua bên kia đường, nơi có bố đang đứng đợi bên chiếc xe máy. Một số bạn được người nhà đón bằng cả ôtô bóng loáng, chắc các bạn ấy rất hạnh phúc và tự hào nhỉ?
Bữa tối gia đình quây quần bên mâm cơm, mẹ kể lại cho mọi người nghe lúc dừng xe cùng em Tũn mua rau bên đường, bị ô tô đi qua bánh xe hất nước vào người, mặc dù có mặc áo quần chống nắng nhưng vẫn bị ướt. Thật thương em và mẹ nhưng con cũng chẳng biết an ủi sao, trong khi cu Tũn cứ cười toe toét.
Thứ 7
bố về sớm, cả nhà sửa soạn đi ăn tiệc cưới đồng nghiệp của bố. Trước khi đi mẹ dặn bố là uống ít bia để đưa cả nhà về, ấy vậy mà bố vẫn nể bạn bè mời. Về đến nhà bố nôn hết, mẹ phải pha nước chanh, bôi thêm cả vôi vào chân bố mới tỉnh, ôi… bia có ngon bằng trà trân châu không mà mỗi lần bố con nhậu là con không giám gần bố, em thì nói “bố hôi lắm”.
Mà buồn cười là mỗi lần bố say xỉn về là nói yêu chúng con và mẹ nhiều hơn, tới đây mẹ chỉ cười, một nụ cười thật khó hiểu.
Chủ nhật
cả nhà chuẩn bị vội vàng về quê thăm ông nội, chú Năm gọi báo ông nội bị bệnh. Nào là quần áo, mũ nón bảo hiểm, khẩu trang, giầy dép, kính mắt… Con đường về quê thật xa nhưng thật thích thú. Có lẽ vì xa nên bố lái xe máy rất nhanh và đi cả vào làn đường dành cho lái xe ô tô.
Lúc này con chỉ biết la lên “chậm thôi, bố ơi con sợ”. Lát sau gia đình con bị chú cảnh sát giao thông tuýt còi. Loay hoay một lát bố đưa cả gia đình đi tiếp. Con chỉ nghe được bố nói với mẹ bị phạt 100.000 đồng. Vậy là bố bị phạt! Chúng con bị mất 10 tô mì trứng hay 5 tô bò kho ăn sáng, 10 cây bút, 10 tập vở, vì bố đi vội hay đi ẩu.
Con đường về quê càng gần lại khi hiện ra cánh đồng, con sông, và những con bò, con trâu đang gặm cỏ. Mẹ chỉ cho chúng con biết đâu là con bò, đâu là con trâu vì em Tũn cứ gọi trâu, bò lẫn lộn.
Cả gia đình đang thoải mái trên chiếc xe kỉ niệm ngắm thiên nhiên, bất chợt một con bò chạy cắt ngang qua đường, bố loạng choạng nhưng cũng tránh được. Bố nói “tránh bò thì tránh đuôi, tránh chó chạy ra đường thì tránh đầu, may ra mới không bị tai nạn”.
Về tới nhà ông, mặt chúng con đỏ rát, bụi bặm. Cùng lúc ấy, chú Năm cùng thím và 2 em Tèo và Tit cũng tới trên chiếc xe ô tô . Cả gia đình ai cũng khen đẹp, Tèo và Tít còn khoe trên xe có cả truyện tranh và xem phim hoạt hình trong ôtô nữa.
Bố con đi vòng quanh chiếc xe và gật gù, có lẽ bố đang suy nghĩ về nó, còn chúng con thì ngồi tót vào trong, ôi thật êm và mát mẻ. Buổi tối muộn cả gia đình chúng con lại vi vu về thành phố, con ngồi đàng trước, Mẹ ôm em Tũn ngồi sau, lúc này thành phố đã lên đèn, dòng người lườm lượp lối đuôi nhau. Bố chạy chậm hẳn, có lẽ bố sợ hay bố mệt. Trong giấc mơ, con lại mơ thấy buổi học ngoại khóa hôm thứ 6 về an toàn giao thông.
Đây là thông tin của độc giả Hoàng Châu viết và chia sẻ trên Vnexpress.
Đáng để chúng ta chú ý,
Cám ơn bạn đã quan tâm và ửng hộ.Chào thân ái !